Mervée!
– Anna không thấy Mervée đẹp sao?
Đẹp hả, tôi không biết. Nhưng cô ta… với anh Jean!
– Có vấn đề gì đâu; họ không hợp nhau sao?
– Quả thật Emmanuelle điên rồi đó, hay là quá ngây thơ. Chị định tạo cơ hội cho Mervée cướp mất anh Jean sao?
– Cướp mất? Dùng chữ gì dao to búa lớn vậy? Đàn bà cứ ngủ với chồng tôi là chĩa mất chồng tôi sao?
Anna lắc đầu, lo ngại mộtcách thành thực. Emmanuelle cười nói.
– Chị tưởng nếu anh Jean sau khi đã biết tài Mervée
rồi sẽ mê cô ta đến độ không còn thiết gì đến ai khác sao?
Anna im lặng, Emmanuelle tự tìm lấy câu trả lời.
– Anna Maria! Tôi đã từng làm tình với nhiều đàn ông làm tôisướng về thể xác hơn là anh Jean nhiều. Tôi đâu có muốn bỏ anh ấy đâu. Trái lại, càng ngủ với nhiều đàn ông khác, tôi lại càng yêu anh ấy hơn. Anna cắt nghĩa làm sao hiện tượng này?
– Tôi không cắt nghĩa gì hết?
– Giản dị lắm. Sự kiện ấy cắt nghĩa hai điều; thứ nhất là tôi yêu anh Jean, thứ hai là càng giao hợp tứ tung, tôi càng yêu anh ấy hơn.
Anna bĩu môi. Emmanuelle nói rõ hơn.
– Nếu tình yêu giữa hai đứa tôi mất đi chỉ vì tôi sướng thể xác với đàn ông khác nhiều hơn, thì thứ tình yêu ấy đâu có đáng kể.
Anna cố giữ giọng khách quan:
– Ấy chính vì thếmà mọi người khuyên phụ nữ chỉ nên biết có một ông chồng thôi.
Emmanuelle bực tức:
– Mọi người là ai mới được chứ? Là những kẻ nhút nhát sợ hãi? Đạo đức của những thứ người đó chỉ xây dựng trên lòng khiếp sợ thôi.
– Nhưng nếu anh Jean đau khổ vì những trò đồi trụy của chị mà không dám nói ra thì sao?
– Anh không có những mặc cảm kiểu đó. Những đàn ông sợ vợ ngoại tình là những người đàn ông thiếu tự tin, cứ e mình là một tình nhân loại tồi. Anh Jean không có sợ, dù là điều này hay điều kia. Chính vì thế tôi yêu anh ấy.
– Có phải chính anh Jean khuyên chị nên có nhiều nhân tình không?
Emmanuelle nhíu mày. Đây là điều làm nàng lúng túng.
– Khuyến khích thì không. Nhưng cho phép thì có.
Khôngkìmđượctínhngaythẳng, Emmanuelle nói thêm.
– Nói thực ra tôi thích anh Jean cư xử như anh Gilbert.
Như vậy tôi thích hơn.
– Gilbert? Ông này đã làm gì?
Anh Gilbert cho các bạn mượn Ariane. Ariane thật hên ghê!
Cái gì mà ghê quá vậy!
– Anna thấy chưa, Anna sững sờ.
– Này Emmanuelle, chị mất ý niệm về cái xấu cái tốt trên đời rồi sao? Làm sao chị lại có thể đi tán đồng một ông chồng đổi các với bạn bè vợ mình như một đồ dùng vậy?
Đổi chác? Chị dùng chữ không đúng rồi vì anh Gilbert đâu có đòi bạn bè trả lại cái gì đâu. Vả lại, làm một đồ dùng đâu có sao. Tôi thích mọi người xài tôi.
Nàng bằng lòng thấy ạnna bị xúc động. Nàng tiếp tục:
– Anna không thấy cho mượn là một cách thế để sở hữu đồ vật mình có kỹ hơn sao? Một ông chồng ghen tuông giữ vợ cho riêPắg mình thì có khác gì một ông nhà giầu khư khư ôm túi bạc không dám tiêu pha gì hết.
– Nếu chị nghĩ như vậy thì sao chị không khuyên anh Jean để cho chị đi làm điếm?
Emmanuelle nhướng mày biểu lộ ghi nhận một ý kiến hay. Hai người cùng im lặng một thời gian. Anna hầu như tập trung hết tâm trí vào việc vẽ. Khi cô dướn người lên thở ra đến phào một cái, đặt bút vẽ xuống tựa lưng vào thành đi văng nghỉ một chút, Emmanuelle thấy vui vui khi cô trở lại đề tài cũ.
– Có phải Ariane chỉ hiến thân cho những người đàn ông nào ông chồng giới thiệu thôi phải không?
– Không.
– Như vậy, Ariane đâu có tuân theo lý thuyết vừa nói đâu Ariane cư xử như một phụ nữ tự do hơn là một người vợ tốt.
Anna có vẻ thú vị với luận cứ của mình, nhấn mạnh thêm:
– Còn chị thì tệ hơn Ariane nhiều, chị chỉ hiến thân cho những người mà chồng không chọn.
Emmanuelle nói lớn điều nàng suy nghĩ:
– Đâu phải chỉ có một cách để làm vợ tốt đâu. Điều chính yếu là phải mang chủ nghĩa dâm tình ra phục vụ hôn nhân.
– Tôi không nghĩ những phương pháp của chị là hữu ích cho cả hôn nhân lẫn tình yêu.
– Như vậy hạnh phúc chỉ là một kỹ thuật yêu đương sao?
– Những tiến bộ tôi đã đạt được không phải chỉ là thể xác; mà còn là tinh thần nữa. Những cặp tình nhân thường thích hành hạ nhau hơn là yêu nhau. Tôi đã thoát khỏi thứ khuynh hướng bệnh hoạn ấy rồi. Tôi muốn đối với cả anh Jean lẫn tôi tình yêu không phải là lo âu mà là thoải mái. Tình yêu phải là những kỳ nghỉ hè chứ không phải những thời kỳ luyện thi. Đáng tiếc tôi bắt đầu mọi sựhơi trễ. Đáng lẽ tôi phải luyện tài cho khá hơn truởc khi lấy chồng mới phải.
– Trịnh tiết là thứ quyền không thể sang nhượng được của ông chồng, dù rằng ta chưa biết sẽ lấy ai.
– Vấn đề là ở điểm ấy. Chính ra phải ngược lại mới đúng, của hồi môn của vị hôn thê phải là sự am hiểu nhuần nhiễn về khoa học cũng như nghệ thuật yêu đương, chứ không phải là sự dết nát vụng về, đầy thành kiến cấm kỵ. Nếu cô ta không có tinh thần học hỏi tnlớc hôn nhân, thì ít nhất cô cũng phải cố gắng học bù sau đó!
– Thế chị không quan tâm đến sự ghen tuông của các bà vợ khác sao – bà vợ của các ông chồng mà chị quyến rũ ấy — bộ họ không đáng được chị quan tâm tới sao?
Bộ tôi có trách nhiệm bảo vệ sự ngu xuẩn, khuyến khích sự man rợ sao? Trong một sốbộ lạc sơ khai, người ta cắt mòng đóc phụ nữ đi để đàn bà khỏi sướng nhiều quá. Trong xã hội chúng ta không ai cắt cái gì cả nhưng chính các cô gái lại tự mình sống như đã bị thiến hoạn. Tôi không kính trọng những đàn bà có trình độ văn minh còn thua cả dân lùn Pymées ở Phi Châu nữa.