Sự thực ra con người còn xấu hổ về nguồn gốc tổ tiên xuất phát từ động vật. Bởi thế hắn mới phát minh tùm lum để quên cái gốc tích ấy đi. ý kiến cho rằng linh hồn đến từ một Thượng Đếcũng khá hay, nhưng đâu có dẫn con người đi xa được. Một không gian nhân tạo không có chỗ cho Thượng Đế là một tư tưởng khá hơn. Anna đâu có ngờ khi vẽ Anna đã tạo một thếgiới nhưvậy. Nhưng hiện nay Anna
mới chỉ là đang bôi bác thôi.
Sau đó nàng nói rõ thêm:
– Xét cho cùng nghệ thuật chỉ là một hình thức sáng tạo của một chủng loại chưa có khả năng tạo dựng ra thiên nhiên. Ngày nào mà chúng ta biết tạo ra đời sống, di chuyển được các thiên thể, chúng ta sẽ không phí thì giờ ngồi vẽ bôi bác nữa đâu.
Rồi nữa.
– AnhMariobảo mộtcông trình nghệ thuật khi đã hoàn tất thì chỉ còn là một dấu vết đã chết thôi. Các nhà tỷ phú tốn cả triệu triệu để mua những bức tranh nổi tiếng đâu có biết rằng mình đã bị đánh lừa. Họ chỉ mua những vật chết, chứ còn nghệ thuật thực sự đã rời bỏ bức tranh ngay khi ông họa sĩ bỏ bút lông xuống. Cái gì còn lại chỉ là cái vỏ ngoài thôi. Nghệ thuậtxuấthiện và chết đi trong cùng một khoảng khắc. Không có những tác phẩm bất tử mà chỉ có những khoảng khắc sáng tạo đẹp tuyệt vời đã tan biến trước khi kịp trởthànhgià cỗi. Nghệ thuật nằm ở con người, chứ không nằm ở sự vật. Con người là cái gì hắn sáng tạo, là khi tôi làm tình cũng như khi tôi hành động.
Đó là nghệ thuật ngây thơ.
– Đã là nghệ thuật thì làm sao ngây thơ. Tình yêu chắc có thể ngây thơ, nhưng chúng ta có quyền giáo dục lại tình yêu?
– Như vậy ngây thơ là sai lầm sao?
– Chắc chắn vậy! Cái ngược lại với tình yêu ngây thơ, đó là chủ nghĩa dâm tình.
Thôi, Emmanuelle cho tôi hai chữ bình yên. Đừng có kể những chuyện làm tình này nọ tùm lum nữa. Đó là bệnh hoạn chứ không phải nghệ thuật.
– Nếu tôi mà nghi ngờ những điều tôi làm là xấu, chắc tôi ngừng ngay không làm nữa, điều quan trọng nhất không phải là khoái lạc mà là lòng tự kiêu. Chắc chắn là có những cách làm tình xấu xa rồi, cũng như cũng có những cách cầu nguyện làm cho Chúa của Anna phải đau lòng. Nhưng tôi, tại sao tôi phải xấu hổ nhỉ? Xấu hổ về cái gì mới được chứ? Tôi chỉ toàn làm những điều tết lành.
-Tôi với Emmanuelle sống trong hai thếgiới khác hẳn nhau.
– Có chắc không đấy? Nếu Anna thành thực nghĩ rằng yêu là tội lỗi thì Anna biết nhiều hơn Jesus-Christ rồi đó vì vị này, tội nghiệp chưa, thường hay cảm tình với những phụ nữ ngoại tình, những cô gái điếm, những kẻ tội lỗi. Có bao giờ Ki-Tô nói đừng làm tình nữa vì làm tình xấu lắm, không được lên Thiên đàng đâu? Tôi đọc tới đọc lui Thánh Kinh thấy có đoạn nào ca tụng sự trinh khiết đâu. Bởi thế khi các cha cố đề cao tiết dục và trinh khiết, tôi thấy khôi hài quá tôi sẽ lên Thiên đường trước quí vị cho mà coi. Sự thực ra thì tôi đang ở Thiên đường rồi vì Thiên đường là gì nếu không phải là nơi mà đàn ông cũng như đàn bà có mắt để
nhìn có tai để nghe, biết đòi và khao khát sự thực. Thiên đường chính là thế giới này đây, nơi mà chúng ta phải tìm cách khám phá không ngừng và tình yêu giúp cho tôi tìm kiếm.
– Emmanuelle lại chơi chữ rồi, tình yêu mà Jesus rao giảng không có dính dáng gì đến những trò dâm ô Emmanuelle đã làm đâu.
– Anna thì biết cái gì về những trò dâm ô của tôi?
– Chị làm tình lung tung chỉ vì khoái lạc thôi. Có vậy thôi. Chị gạt bỏ tất những nguyên tắc nào ngăn cản chị tìm khoái lạc, cái kiểu như mười người đàn ông mang lại nhiều vui thú hơn là một người.
– Tôi có thể chọn giải pháp dễ dàng nhất là ngồi ì ra đó và bằng lòng với một ông chồng như bằng lòng mình có hai bàn tay. Nhưng tôi sinh ra trên trái đất này không phải để dễ bằng lòng như thế.
– Chị sinh ra làm người để mà hi vọng.
Tư tưởng này củaAnna phát xuất từ cái đầu chứ không từ trái tim. Anna có thực sự tin rằng tình yêu đích thực gạt bỏ tình yêu của đàn ông với đàn bà ra ngoài không?
– Thời nào cũng có những cô gái ngủ với tất cả mọi người. Những cô này có làm cho khoa học tiến bộ không?
– Biết đâu đấy! Nếu không có các nữ thần tình ái, các kiều nữ ngăn cản đàn ông đừng để Thượng Đế thôi miên, thì hẳn Nhà Thờ đã thành công từ lâu trong việc làm biến mất lòng ham hiểu biết và yêu đời của con người rồi! Nếu các người nữ này không cài một con sâu vào trong trái cấm thì hẳn thế giới của chúng ta đã trở thành một hành tinh thiến hoạn khô cằn từ cả ngàn năm nay rồi.
Emmanuelle bỗng cuồng nhiệt hẳn lên.
– Chính những kẻ nhân danh phục vụ Chúa mới là những kẻ mang tâm hồn đen tối của họ đi xét xửngay chính Chúa, thời kỳ nào những kẻ này ngự trị thì ngày đó trái đất còn chìm trong đêm tối.
– Cái lối chị chê trách Chúa chẳng qua chỉ là một cách khác để thừa nhận có Người. Emmanuelle tin ở Thượng Đế, nhưng cứ chống lại Người.
– Anna đề cao tôi quá đáng, tôi đâu dám táo tợn đến thế! Quá khứ chúng ta đầy ắp Thượng Đếvà bây giờ chúng ta đã biết thời đó là sai lầm. Bây giờ sự thực ở trước mặt tôi, có phải lỗi ở tôi không khi tôi nhìn thẳng về phía trước, tôi không thấy Thượng Đế đâu hết. Đấng Sáng Tạo toàn năng không để loài người quên
Người dễ dàng đâu.
– Anna tin vậy hả? Tới độ Anna nghĩ tới Chúa trong lúc đang sướng cực điểm đấy! Tôn giáo thực ra được tạo dựng bởi những người không biết làm tình.
Anna khắc khoải hỏi lại bạn.
– Nhưng tại sao thế gian này đầy những bí mật? Tại saoloài dơikhi ngủ lại chúc đầu xuống?Tại sao Emmanuelle đẹp như thế, biết yêu thương mà lại sẽ phải chết? Khoa học đâu có chỉ dạy gì được tôi về chuyện ấy.
– Nhưng tôn giáo cũng bí luôn. Thôi Anna đừng có vẽ viếc nữa. Hãy cùng tôi đi tìm hiểu vấn đề Anna vừa nêu ra thú vị hơn.
*
* *
Emmanuelle đã giữcả Anna lẫn Marie ở lại ăn bữa ăn tối Trong bửa ăn, Jean khề khà kể.
– Ở Bangkok vào thời kỳ huy hoàng của văn minh Khmer, những tăng sĩ của ngôi chùa lớn phá trinh các cô gái do cha mẹ mang lại cúng dường. Các cô gái này thường dưới mười tuổi, chỉ con cái nhà nghèo bố mẹ mới để cho còn trinh lâu hơn để có thể bán trinh với giá cao hơn. Các tăng sĩ khi thì dùng ngón tay khi thì dùng dương vật để phá trinh các cô. Họ hứng lấy máu trinh đem trộn với rượu. Thân nhân trong gia đình nhúng ngón tay vào đó rồi chấm lên trán lên môi. Mỗi vị tăng chỉ có quyền phá trinh một cô mỗi năm. Khi các cô này đến tuổi lấy chồng, các cô ra hồ tắm khỏa thân cho đàn ông chọn lựa.
*
* *
Khi hai người uể oải nằm dài cạnh bể bơi, Marie-Anne nói với Emmanuelle.
– Mọi sự đến giờ vẫn không có gì thay đổi. Các tu sĩ Phật Giáo vẫn thích gái trinh như thường.
– Sao em biết? Bộ em đã qua cái cầu đó rồi hả?
– Tôi đâu cần phải trải qua mới biết.
– Phần tôi, tôi nghe nói các tăng sĩ Phật Giáo đâu có sờ đến đàn bà.
– Trinh nữ đâu phải là đàn bà.
– Vậy há! Kể mấy ông ấy cũng có khiếu thẩm mỹ đấy!
– Họ không giống chúng ta đâu.
– Nhưng bây giờ họ kiếm đâu ra gái trinh cúng đường?