– Dĩ nhiên là khó rồi. Dân Thái Lan hiện nay không dễ bảo như dân Khmer ngày xưa. Ngày nay mấy tăng sĩ phải chi tiền ra thôi.
– Làm sao họ có tiền trong khi giáo lý cấm họ sử dụng tiền bạc?
– Họ trả bằng vàng.
– Em phịa không à, Marie? Để ra cấi điều ta đây cái gì cũng biết.
Chị không tin tôi thì cứ việc đi hỏi Mervée.
Mặc dù Marie-Annekhuyên vậy, nhưng Emmanuelle chẳng quan tâm tới việc đi kiếm cô gái Mervée tóc và lông mu dầy cộp vàng óng như bờm sư tử ấy. Nhưng nàng đụng độ cô này vào buổi sáng cùng cô người làm Ea mua hoa lan trên công trường rộng lớn trước chùa Ngọc Bích. Mái tóc rực rỡ của Mervée nổi bật chói chang, nét mặt cô có những nét hòa hợp với đường nét kiến trúc của ngôi chùa phía sau:
Emmanuelle dùng ngôn ngữ toán học cười nói với Mervée.
– Đường nét kiến trúc của PhậtGiáo đồng bộ với đường nét của chị.
– Chị quan tâm đến Phật Giáo hả?
– Đại khái thôi.
Hai cô gái nhìn hai tu sĩ đi qua trong cà sa vàng để hở một bên vai, đầu cạo nhẵn và chân đi đất. Một cậu bé cỡ mười hai tuổi ăn mặc tương tự cầm một cái quạt lớn lon ton chạy theo che nắng cho hai tu sĩ. Trịnh trọng nhưvậy dù hai ông này chỉ đi lang thang thôi, không có mục đích gì hết.
Emmanuelle nhận xét.
– Mấy ông này chẳng có vẻ trầm tư gì hết.
– Họ thiếu gì thì giờ để tư duy.
Một đám nữ sinh nhỏ áo sơ mi trắng có gắn huy hiệu nhà trường,iupeplissé xanh hay đỏ, do mấy tu sĩ hướng dẫn đi qua. Các tu sĩnày không thèmnhìnhaicô gái Tây Phương.
Emmanuelle nhận xét lớn tiếng.
Mọi người bảo tôi là mấy ông tu sĩ này không có chê gái tơ đâu.
– Tuổi tác đâu quan trọng. Họ chỉ cần là trinh nữ là đủ.
– Ủa! Vậy chuyện họ thích gái trinh không phải là huyền thoại sao?
Nàng nở một nụ cười hoài nghi, chờ đợi phản ứng của Mervée. Côtakhôngtrảlờingay,nhìnđămđămEmmanuelle như có thể xuyên thấu bằng tia X. Sau cùng Mervée mới nói.
– Chị hỏi vì vui hay thực sự quan tâm đến chuyện đó?
Giọng Mervée có một âm hưởng độc đáo như ánh mắt của cô, làm Emmanuelle thoáng quên luôn là nàng đang đứng ở đâu, vào thời điểm nào nữa. Mervée nói.
Các tăng sĩ chỉ sợ sự dơ bẩn thôi, ngủ với trinh nữ thì không kể là dơ bẩn.
Emmanuelle thử đùa cợt.
– Như vậy họ đâu có nhiều dịp để làm tình.
Không cần thiết phải là trinh nữthật, điều quan trọng là cái bề ngoài thôi. Đấng Thích Ca đã nói Sắc tức thị không, không tức thị sắc
Thế mấy tín đồ của Thích Ca tin thật vậy sao?
Dân Thái Lan chẳng bao giờ tin thực sự cả, họ biết rằng lòng tin là nguồn gốc của nhiều phiền nhiễu. Và họ thì rất kỵ chuyện phiền nhiễu.
Emmanuelle bắt đầu chú ý tới những điều Mervée nói.
Từ trước đến giờ nàng cứ tưởng cô gái này chỉ giơ móng vuốt sư tử ra thôi. Mervée nói tiếp.
Như chị chẳng hạn, các tăng sĩ thích chị lắm.
– Ai? Mấy ông sư ấy à! í ẹ chưa! Hơn nữa tôi thì trinh tiết cái gì?
Mervée vẫn tỉnh bơ, tuyên bố.
– Chị dứt khoát là thích hợp với họ.
– Nhưng… Tôi chẳng thấy họ hấp dẫn ở chỗ nào hết.
Nghĩ tới chuyện làm tình với một tu sĩ Phật Giáo, tôi chẳng thấy ham ở cái chỗ nào. Tôi không có một chút khuynh hướng thần bí nào. .
– Vấn đề không phải ở chỗ đó. Chị có nói với tôi một lần là tôi có thể đem chị đi bán, có đúng thế không?
Emmanuelle nhớ có lần Mervée nói như vậy, nhưng nàng đâu có trả lời đồng ý. Câu chuyện đùa bỡn này làm nàng mỉm cười. Mervée nói tiếp, mắt nhìn bạn một cách lạnh lùng.
Tôi đang có người muốn mua. .
Emmanuelle nghĩ thầm, tôi điên rồi, cái cô gái này dám mang tôi ra thương lượng mua bán như một món hàng hóa vậy Nhưng nàng không ngăn nổi một câu hỏi ngạc nhiên.
– Chị bán tôi lấy tiền hả?
– Chứ sao. Ngày mai đi, chị chịu không?
Emmanuelle nói. .
– Được tôi sẽ gặp chị ở đâu?
Nàng tự hỏi không biết sẽ mang lại cho Mervée bao nhiêu đây? Mấy ông tăng sĩcó chịu trả giá cao không? Nàng quên phăng mất sựkiện muốn đòi giá cao thì nàng phải còn trinh kia.
*
* *