– Sao em không đi đến cùng, đi làm điếm hẳn hoi một chuyến.
– Thếnào là làm điếm hẳn hoi? Theo như người ta nói thì làm điếm là bị cưỡng buộc thôi, tại thất vọng, tại nhà nghèo. Có ai tự nguyện đi làm điếm đâll? Mọi người cũng
bảo đã đi làm điếm là không hoàn lương được nữa, có đúng
không anh? …
– Huyền thoại hết, đàn bà đi làm điếm là vì họ chọn nghề đó thôi. Chẳng có ai cái gì cưỡng buộc họ hết.
– Cứ cho là anh nói đúng đi, thì nếu tôi đi làm điếm thì có gì khác mấy cô ấy?
– Về bản chất thì không khác, nhưng về mức độ thì khác. Em sẽ có nhiều tự do hơn. Để tôi cắt nghĩa, cho tới giờ em vẫn có quyền tự do chọn lựa đàn ông phải không? Nhưng như vậy em chưa hẳn là tự do bởi vì em bị bắt buộc phải chọn. Còn đi làm điếm thì em không còn phải chọn lựa cứ việc sẵn sàng hiến thân cho khách mà đâu có biết trước mặt mũi họ ra sao. Như vậy mới là hoàn toàn tự do. Emmanuelle mỉm cười, không tin. Mario nói tiếp.
– Vả lại nghề làm điếm vẫn được coi là một bộ môn nghệ thuật của loài người. Vả lại đã nói tới nghệ thuật, là bao hàm có lao động. Em định không lao động gì hết suốt đời sao?
– Tôi đâu cần làm việc. Anh Jean đủ giầu có cho tôi rồi.
– Bán thân cho chồng thì em coi là tự nhiên, sao em không ngay thẳng nhận ra là bán thân để phục vụ chồng, thì là tết hơn sao.
– Có thể lắm. Nhưng anh Jean đâu có yêu cầu tôi làm thế. Hơn nữa tôi vẫn coi tình yêu là thú vui. Tôi không muốn yêu đương trở thành một cái nghề.
-Thế em không thấy Jean vui thích khi hành nghề sao? Bộ em tưởng Jean đi xây đường đắp đập chỉ vì tiền không thôi sao? Em không thấy niềm vui của Jean là để lại dấu vết sức mạnh của mình trên mặt trái đất sao?
– Nếu đúng là vậy, thì tại sao loài người lúc nào cũng ca tụng các kiến trúc sư và chê trách các gái điếm?
– Tại vì đàn ông chết nhát không dám nhìn thẳng vào sựthực đó thôi. Nói thật ra tôi thấy làm tình cũng giá trị như người đánh máy trong công tư sở vậy.
– Nếu phụ nữ đi làm điếm hết thì ai đánh máy đây?
Có ai cấm họ làm cả hai nghề đâu. Nói thật, tôi chỉ kính trọng những cô vừa làm thư ký vừa làm điếm thôi.
– Đâu có dễ gì làm hai nghề ấy một lúc.
-A! Câu trả lời của em khá đấy. Với những phụ nữ mà trời bắt xấu, thì tốt nhất họ cứ tiếp tục ngồi gõ máy chữ. Nhưng còn em, em đẹp như mơ, không sẽ suết đời cứ làm tình tứ tung mà không thu một lợi nhuận cụ thể nào sao?
– Nói như anh thì tất cả phụ nữ đẹp phải đi làm điếm hết sao?
Đúng như vậy! Em không để ý là những tiểu thư quí tộc hiện nay đã đi làm điếm nhiều hơn là đi tu sao?
– Anh chỉ tô hồng nghề điếm là giỏi. Còn tôi thì chẳng thấy thú vị gì khi phải tiếp một ông già bụng phệ xấu xí đâu. Đã thế lại còn có thể dở trò xấu này nọ nữa.
– Thế bộ cô đâu có chê sò không ăn vì vỏ ngoài nó xấu? Hơn nữa hãy nghĩ tới những bất ngờ thú vị trong nghề điếm chứ.
– Nhưng những đàn ông nào làm tôi khoái, tôi đâu có muốn tính tiền họ.
– Thếem vẫn chưa hiểu rằng đàn ông thích trả tiền để được ngủ với em hơn là tốn công tán tỉnh sao?
– À, tôi có nghe nói tới khía cạnh này, đàn ông thích trả tiền để có gái hơn là tán gái.
– A, cô bé này đã biết dùng cái đầu để suy nghĩ rồi đó. Đàn ông thực ra lười tán gái lắm. Họ chỉ tán tỉnh khi không còn một cách nào khác thôi. Ngay với tôi cũng vậy. Phụ nữ nào tôi tán một nửa giờ mà chưa chịu thì tôi thấy chán chết như cái cơn mưa dầm ngoài kia kìa.
– Anh lười biếng đến độ làm tôi xấu hổ thay cho anh. Bộ anh muốn cái gì phụ nữ cũng phải lo hết, kể câ ngỏ lời trước phải không?
– Không phải là vấn đề lười hay chăm, mà là vấn đề phân công. Đàn ông làm những việc nặng, còn đàn bà thì làm tình. Mấy ngàn năm nay đàn ông đã vất vả xây dựng ra nền văn minh hiện đại nên đã mệt đứ đử. Bây giờ đàn ông muốn cho tâm trí được xả hơi, do đó họ không muốn mất công tán tỉnh nhức đầu như thời xưa nữa.
– Thôi được, nể lời anh tôi sẽ đi làm điếm thử một chuyến.
Mario lắc đầu nhè nhẹ.
– Em nói thế không ổn. Em đi làm điếm vì em thích thế, đừng bảo vì tại tôi. Tôi bao giờ cũng tôn trọng tự do của em mà. Bất quá, nếu em thích làm điếm, thì tôi sẽ giúp em cách làm tiện nghi thú vị nhất mà thôi. Đừng quên điều đó nghe.
– Tôn trọng tự do, anh nói thế mà nghe được sao?
– Được chứ. Này cô bé, tôi không phải là chồng cũng chẳng phải là người yêu của cô, thì làm sao tôi cưỡng buộc cô được?
Emmanuelle suy nghĩ một chút rồi mỉm cười hỏi thẳng.
– Anh Mario, thực ra anh có yêu tôi phải không?
Mario trả lời tỉnh bơ.
– Đúng. Lúc này thì tôi đang yêu cô.
Câu trả lời làm nàng chưng hửng. Nàng lo ngại nói.
– Tôi bắt đầu tự hỏi không biết anh đã biết yêu một ai trong đời chưa, và trong tương lai còn biết yêu ai nữa không. Anh chỉ thích giữmột quan hệ dâm tình với phụ nữ thôi, chứ không yêu cô ta.
Emmanuelle im lặng một chút, ra vẻ suy tư, rồi phá lên cười
– Nghe anh nói lung tung, tôi đi đến một kết luận.
– Kết luận gì?
– Thì tôi đi làm điếm một chuyến cho biết.
Mario làm như không nghe thấy nàng nói gì, đứng dậy đi bách bộ trong phòng, thỉnh thoảng nhìn ra làn mưa bên ngoài. Emmanuelle lên tiếng.
– Anh Mario! Nói cho tôi nghe đi, làm điếm có gì nguy hiểm không?
Đủ loại nguy hiểm.
Emmanuelle thở dài, nhưng Mario không để cho nàng ngã lòng.
– Em có thích thú một cái gì hoàn toàn không nguy hiểm không?