Khánh chép miệng:
– Tao có cảm giác không ổn. Hì… hì… không chơi.
Hào cười sặc sụa:
– Mày cũng sợ sao?
Khánh lạnh lùng đáp:
– Sợ đ… gì, cùng lắm là chết thôi. Nhưng tao chưa chết được!
Hào ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy?
Khánh im lặng không đáp. Rồi anh lảng sang chuyện khác:
– Ê, ghé quán chè kia ăn đi. Lâu rồi tao không ăn chè.
Hào bất đắc dĩ ghé vô quán chè xập xệ bên lề đường. Chỉ có vài chiếc bàn gỗ xiêu vẹo và vài cái ghế đẩu chỏng chơ trên vỉa hè. Chỉ vài cặp đang ngồi vửa ăn chè vừa thủ thỉ với nhau mà cười giòn giã. Hào nhăn nhó nói:
– Mày muốn ăn chè tao chở mày đi chỗ khác ăn, sao ngồi ở đây chi?
Khánh cười xòa, anh dang chân kéo ghế rồi ấn Hào ngồi xuống. Hào bất đắc dĩ phải ngồi rồi Khánh ngồi xuống đối diện với anh đáp:
– ăn mấy chỗ sang trọng đó hoài mày không thấy khó chịu sao?
Hào nhún vai đáp:
– Tao thấy đâu có gì không ổn? Còn mấy chỗ này thì không ổn thật đó…
Khánh mỉm cười nói:
– Nè, mày thấy bữa nay tao sao?
Hào ngẩn người nín khe. Khánh phì cười đáp:
– Mày nghĩ đi đâu vậy? Thôi để tao nói luôn cho rồi… tao ăn mặc như một con công mà ngồi mấy quán như vầy thì nhìn chướng thiệt. Nhưng mà tao thích vậy, ở đâu có món ngon thì tao ghé ăn, chả câu nệ chuyện quán xá đâu…
Hào gật gù không nói gì. Khánh bèn âu yếm quàng tay ôm gọn lấy Hào rỉ rả:
– Sao vậy cưng bé bỏng? Có tâm sự hả?
Hào phì cười đáp:
– Mày kinh tởm quá…
Khánh cũng cười ngặt nghẽo:
– Chưa bằng cái thằng Tây lúc nãy đâu… oh, you’re so handsome man… I’m very glad to meet you here… from now on, coz’ you… I can go to the end of the world…
Hào phì cười ngặt nghẽo hỏi:
– Thằng đó hợp với mày đó.
Khánh dưng dưng lườm Hào đáp:
– Hợp con khỉ khô, ‘sến’ bà cố luôn…
Hào vẫn không nhịn được cười nói:
– Thì mày cũng theo tông sến mà…
Khánh dửng dưng đáp:
– Phải, lúc trước thôi. M… kiếp Việt Nam sến nghe còn được, Tây mà sến thì tao mới nghe lần đầu tiên thôi.