VN88 VN88

Bí mật từ trái tim đến con cặc vĩ đại kia – Truyện 18+

Hào phì cười không đáp, anh ngồi thẳng dậy đưa tay vuốt mặt cho tỉnh táo. Khánh vẫn quàng tay ôm ngang hông Hào, tựa cằm vào vai anh mà âu yếu nói:
– Có sao đâu cưng, người trong nhà cả thôi.

Thằng Châu cười đáp:
– Ít ra cũng chờ đến tối chứ. Có điện thoại nè anh Hào.

Hào mỉm cười đón lấy chiếc điện thoại từ tay Châu.
– Alô?

Giọng thằng Thy chát chúa vang lên:
– Mày đó hả? Làm gì lâu vậy, có biết thằng Khánh ở đâu không? Tao gọi nó không được.

Hào cười gằn đáp:
– Mày kiếm nó không được sao mà nhằn tao, tao đang ngủ…

Thy vẫn gằn giọng nói:
– M… kiếp. Có chuyện rồi. Thằng Dũng …

Giọng Thy nghẹn như nấc lên. Hào tái hẳn mặt, anh đờ người ra nhìn Khánh mà không biết mình nên làm gì. Khánh cau mày nhìn Hào rồi lại nghe thấy tiếng Thy léo nhéo trong điện thoại. Anh vội cầm điện thoại nghe:
– Gì vậy Thy?

Giọng Thy vừa bất ngờ, vừa quýnh quáng trong điện thoại:
– Mày… ờ, mày bình tĩnh nghe… tao mới nhận được tin…

Khánh cảm thấy có gì đó không ổn, anh hấp tấp hỏi mà trong khi nước mắt anh đã tràn ra ngoài. Có lẽ anh đoán biết được có chuyện đã xảy ra.
– Nói mau đi…

Thy lắp bắp:
– Thằng Dũng… nó… chết rồi!

Như một tiếng nổ điếc tai, Khánh chết lặng người đi. Chiếc điện thoại rới đánh cạch xuống đất. Khánh ngồi bất động, rồi anh đổ gục lên người Hào, thân người run rẩy lên từng hồi, nước mắt anh cứ thế tuôn chảy ra, nhưng anh không thể nào khóc được…

Khánh đã về trễ. Người ta báo tin cho Thy sau ngày Dũng chết đến một tuần lễ. Cả bọn tức tốc kéo nhau về quê Dũng. Một nấm mồ mới toanh, lạnh lùng đập mắt cả bọn. Thật kinh khủng khi mà phải trông thấy người bạn thân chỉ mới gặp gỡ đây thôi, bây giờ đã là mãi mãi ra đi. Khánh ngước nhìn tấm hình Dũng tươi cười trên bia đá lạnh lẽo mà anh cảm thấy xót lòng đến vô tận. Khuôn mặt ấy vẫn tươi cười nhìn anh, không một lời trách móc, không một lời than vãn… Khuôn mặt ấy vẫn rất hiền từ, độ lượng… anh khụy gối xuống trước tấm bia mộ, rồi ôm lấy nó mà khóc nấc lên.
– Em xin lỗi… đừng làm như vậy… đừng đi…

Nhưng tiếng của Khánh lạc lõng vào khoảng không vô tận đó. Bọn Thy cũng sụt sịt khóc, không một ai có can đảm nhìn cảnh ấy. Đức quay mặt rúc đầu vào Thanh. Thy đỏ ngầu mắt nhìn Hào. Cả bọn đứng nhìn mộ người bạn mình lần cuối cùng. Hào bước tới đỡ Khánh dậy. Nhưng Khánh vẫn ôm chặt lấy tấm bia ấy mà khóc, không buông. Thy bèn kéo Hào lại rồi nhỏ nhẹ nói:
– Kệ nó đi… để cho nó được yên tĩnh một mình. Mình về trước đi.

Cả bọn kéo nhau về nhà Dũng, căn nhà cách ngôi mộ của anh chẳng có bao xa.

Hào thở dài ngước nhìn trần nhà. Đức nằm dài trên ghế salon, gối đầu lên đùi Thanh mà than thở:
– Không ngờ… thật vô lý…

Thy ngồi đối diện cũng thở dài nói:
– Vô lý thật. Nó mới cùng tụi mình…

Hào chen vào nói:
– Đứt mạch máu não? Làm sao mà nó lại bị được chứ?

VN88

Viết một bình luận