VN88 VN88

Bí mật từ trái tim đến con cặc vĩ đại kia – Truyện 18+

Hào ngơ ngác ngồi bật dậy nhìn Khánh đăm đăm, ánh mắt anh như muốn xuyên thủng màn đêm để có thể thấy rõ được khuôn mặt Khánh đang ra sao, đang suy nghĩ gì. Khánh cũng ngồi dậy, anh vừa đưa tay lấy quần áo mặc vào người vừa nhỏ nhẹ nói:
– Tao muốn tao và mày vẫn như trước, không có gì thay đổi hết. Được không?

Hào như muốn gào lên giữa đên tối, anh lờ mờ thấy khuôn mặt Khánh đang nhìn anh chờ đợi. Hào nén giọng xuống mà nói:
– Sao lại vậy? Chẳng lẽ anh không xứng đáng sao? Huống chi, tụi mình vừa…

Khánh đưa tay suỵt khẽ đáp:
– Phải, tụi mình vừa làm điều cả hai ta đều muốn. Bây giờ thì tụi mình lại vẫn như xưa, không phải như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn sao?

Hào vội nói:
– Nhưng mà anh…

Khánh lại suỵt Hào rồi nói:
– Thôi cứ vậy đi, lúc này tao không muốn nghĩ ngợi gì nhiều hết. Nếu mày không đồng ý thì tao không gặp mày nữa…

Hào điếng hồn đáp:
– Đừng…! ờ bạn thì bạn…

Khánh nhoẻn cười hôn nhẹ lên môi Hào một cái rồi đáp:
– Vậy mới ngoan chứ. Chở tao về đi, và đừng xưng anh với tao, nghe chói tai lắm. Còn nữa, chuyện này giữa tao và mày, đừng có mà nói lung tung cho tụi thằng Thy, thằng Đức… đó.

Hào ậm ừ rồi anh cũng đứng dậy mặc quần áo vào. Hào như chới với. Mới ngày hôm qua vào đến tối hôm nay anh vẫn nuôi hy vọng, hy vọng anh sẽ có cơ hội với Khánh. Điều đó làm anh vui biết chừng nào. Tối nay thằng Châu nó còn châm chọc anh đã trở về với kiếp tiền sử bởi vì nó chưa hề thấy anh đi chơi mà ăn mặc một cách ‘đàng hoàng’ như vậy. Anh làm tất cả là vì Khánh. Và cuối cùng anh cũng đã có được điều mà anh muốn. Nó đến rất nhanh, đến một cách bất ngờ và anh chẳng tốn đến một chút công sức gì. Nhưng bây giờ ‘co’́ lại là ‘không’. Khánh chỉ coi anh như là một người bạn, …

Ngẫm nghĩ một lúc, anh lại cảm thấy mình nên vui thì đúng hơn. Trước kia, ngay cả nói chuyện với Khánh một câu cũng không có lấy nữa cơ hội, còn bây giờ? Anh có cả một thiên thần của mình, có lẽ Khánh cần anh cho một ít thời gian.

Khánh ngồi ôm ghì lấy Hào, lần này anh ôm Hào có vẻ âu yếm hơn. Cái cảm giác xác thịt giữa hai người bấy giờ lại như ngọn lửa ngùn ngụt cháy trở lại.

Khánh bèn bắt chuyện để quên đi cái đòi hỏi của cơ thể mình.
– Hồi tối mày ghen sao? Với cha Phúc đó?

Hào thoáng cau mày, anh bèn hỏi:
– Sao mày nói vậy?

Khánh đáp:
– Tại tao thấy ý của mày không muốn tao đi chơi với cha Phúc.

Hào thở dài đáp:
– Trời! Không phải… thật ra mấy dân như vậy thì mày đừng đụng vô, không hợp với mày đâu. Tụi nó… ghê hơn mày tưởng nhiều.

Khánh mỉm cười đáp:
– Tao biết chứ. Nhìn cái cặp bạn thằng chả trước mặt tao là đủ biết rồi. Thằng nhóc đó chưa đến 18 tuổi mà nói năng lấy lòng người ta không chê vô đâu được. Thằng bồ nó ngoài 30 rồi sao mà còn điên vậy? Chắc là ‘cúng’ cho thằng nhóc đó không ít rồi.

Hào chưng hửng quay sang nhìn Khánh. Anh không ngờ anh đang chở sau lưng một con người khác hoàn toàn với người mà anh vẫn tưởng trước đây. Mới vài tiếng trước Khánh vẫn non nớt lắm, bây giờ chẳng khác gì lột xác. Khánh chỉ khịt mũi nói:
– Sao? Bất ngờ vì con người tao lắm hả?

Hào bất giác gật đầu. Khánh tiếp luôn:
– Không phải tao tò mò chuyện người khác, nhưng tại tao nhìn thì đoán được thôi, cũng không biết tại sao.

Hào lặng thinh không nói gì. Khánh bèn hỏi:
– Sao im lặng vậy?

VN88

Viết một bình luận