VN88 VN88

Bí mật từ trái tim đến con cặc vĩ đại kia – Truyện 18+

Sau một hồi đắm đuối với nụ hôn, Dũng dừng lại để lấy hơi thở. Anh tựa trán vào Khánh mà thở thật mệt nhọc, anh đã hôn Khánh bằng cả những sức lực mà anh có. Khánh bừng tỉnh nhìn Dũng chằm chằm, anh chờ đợi một lời giải thích của Dũng. Dũng cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên môi Khánh một lần nữa, rồi khẽ thì thào vào tai anh:
– I love you too…

Khánh nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật hạnh phúc. Anh quàng tay ôm ngang người Dũng, ghì thật chặt và hôn anh. Khánh hôn thật say sưa, cả hai quyện vào nhau tưởng chừng như là bất tận. Trong lòng anh ngập tràn niềm vui sướng, Dũng đã yêu anh. Dũng vẫn nhớ đến ngày Noel đó, ngày mà anh đã không kìm chế mình nổi và đã nói hết tất cả. Dũng vẫn nhớ, nhớ luôn cả câu nói cuối cùng mà anh nói với Dũng và giờ đây anh đã nhận được câu trả lời tuyệt diệu hơn cả anh mong đợi.

Gió mang theo hương vị mặn của miền biển thổi mơn trớn trên làn tóc mềm mại của Khánh. Khánh ngả đầu tựa vào Dũng khẽ hít thở thật sâu, không còn vị mặn mà của biển nữa, mà là mùi vị của tình yêu. Anh đang tận hưởng niềm hạnh phúc anh đang có, trong vòng tay của Dũng. Dũng ghì anh thật chặt vào lòng, kê cằm lên vai anh, hôn thật nhẹ nhàng lên má anh một nụ hôn cháy bỏng của tình yêu. Cả hai cùng lặng lẽ ngắm nhìn những đợt sóng biển tràn vào bờ trong cảnh chập choạng tối của hoàng hôn.

Phhhù…

Đức cáu kỉnh nhìn lên bảng sơ đồ hướng dẫn mà lẩm bẩm:
– Cái chỗ quái qủy gì vậy nè, Giảng Đường A sao không có?

Anh đưa tay dò khắp cái bản đồ đã hơn nửa phần bị tróc sơn lởm chởm để tìm kiếm toát cả mồ hôi.
– Ở đây nè bạn.

Đức giật mình ngước nhìn người mới lên tiếng trả lời anh. Đó là một chàng trai cao ráo, tóc cắt ngắn chải gọn, đôi chân mày rậm đen kịt rải đều hai bên sống mũi dọc dừa cao cao khỏe khoắn. Đôi mắt đen lay láy, sáng ngời sự kiên nghị pha chút nghịch ngợm của lứa tuổi sinh viên. Khuôn mặt đậm nét nam tính ấy đang mỉm cười với anh, một nụ cười vô cùng thân thiện. Đức vội gật đầu chào, anh nở một nụ cười đáp lại:
– Ờ cám ơn bạn,… um… bạn học khoa nào vậy?

Người đối diện chỉ nhún vai:
– Không có gì. Mình học khoa Máy Tính. Mình tên Khánh.

Đức vui vẻ cười hồ hởi:
– Ồ, vậy là chung nghành à? Mình tên Đức, ờ lính mới…

Khánh gật gù đáp:
– À… hèn gì không kiếm ra chỗ học, ngày đầu tiên đến trường phải không?

Đức ngượng ngùng gật đầu:
– Ừ, thu xếp vào không kịp, trễ hết một tuần rồi.

Khánh mỉm cười trấn an:
– Không sao, cũng chưa có gì quan trọng mà.

Đức ngạc nhiên:
– Ủa, vậy…

Khánh cướp lời luôn:
– Phải rồi, chung lớp…

Đức mừng rỡ:
– Trời, vậy thì chỉ Đức tới lớp dùm đi, đi kiếm nãy giờ mỏi chân quá.

Khánh phì cười:
– Không cần chỉ đâu, nó ngay bên cạnh ông đó.

Đức ngơ ngác nhìn cái gian nhà to đùng, cửa ra vào được sơn đo,̉ cao và rộng gần áp cả đến mái, đủ để cả một chiếc xe tải chui lọt. Bên hông là một dãy khung cửa sổ cũng to kếch xù không kémtrông cứ như là cái nhà để chứa xe sinh viên vậy. Anh liên tưởng đến điều đó cũng không có gì lạ, bởi xung quanh nó được rào bọc bởi hai ba hàng xe máy, xe đạp ngổn ngang, còn dân sinh viên thì đứng lố nhố tụm năm tụm ba chuyện trò, chạy ra chạy vào. Anh đưa tay chỉ vào cái gian nhà ấy mà hỏi vẻ không mấy chắc lắm:
– Cái… cục ấy đó à? Giống cái… kho…

Khánh phá lên cười:
– Ờ phải,… cái chuồng gà đó. Nhưng vào trong đi rồi biết, không đến nỗi tệ đâu.

VN88

Viết một bình luận