VN88 VN88

Bí mật từ trái tim đến con cặc vĩ đại kia – Truyện 18+

Khánh bật cười không biết nói sao. Dũng bèn chêm thêm vào:
– Phải á, bảnh trai vậy thì khỏi nói rồi…

Khánh đỏ mặt:
– Trời ơi đừng có chọc mà,… chưa có ai đâu!

Ly nhìn Khánh dò xét:
– Không lý nào, chắc tại mắc ỎkénÕ chọn thôi, phải không?

Khánh càng đỏ bừng mặt lên, anh nhìn Ly mà cổ họng cứ tắc nghẹn. Dũng bèn khẽ lay bàn tay Ly:
– Nè, tha cho người ta đi cô ơi, Khánh hiền lắm.

Ly nguýt mắt nhìn Dũng rồi nhiẻn miệng cười với Khánh:
– Con trai mấy người chỉ giỏi cái bênh nhau. Không dám hiền đâu…!

Ly giả giọng ỏng ẹo làm cả ba cười sặc sụa.

Chuyện trò một hồi, chuông báo hết giờ giải lao lại vang lên, Dũng vui vẻ nắm tay Ly đứng dậy rồi nói với Khánh:
– Hẹn mai gặp lại nhe.

Ly nhìn Khánh nheo mắt nói:
– Mai Ly sẽ kéo mấy đứa bạn của Ly xuống hen, Khánh chọn cô nào Ly làm mai cho Khánh cô ấy, chịu không?

Khánh nhăn mặt hấp tấp xua tay:
– Thôi, thôi… làm ơn đừng nha…

Trông bộ dạng khổ sở của anh khiến Dũng và Ly phá lên cười ngặt nghẽo. Dũng vừa kéo tay Ly đi về phía cầu thang vừa nói với Khánh:
– Yên tâm, nếu chê thì Ly sẽ làm mai… cả trường này cho Khánh luôn đó.

Nói đoạn anh và Ly lại phá lên cười rồi cà hai biến mất trên cầu thang.
Khánh nghe dứt tiếng cười của 2 người bạn thì mới chịu đứng dậy, anh cảm thấy vui, nhưng cũng buồn, đôi chân mình mỗi lúc như nặng nhọc hơn mà không hiểu vì sao. Anh vẫn cười như ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao vẫn có vẻ hình như hơi miễn cưỡng, không phải đâu, là rất miễn cưỡng mới đúng! Là người nào thì nhìn sơ cũng đủ biết Ly là bạn gái của Dũng rồi, hai người đó thật xứng đôi…, tay trong tay âu yếm thế kia,… nghĩ đến đó anh vội vàng xua tan đi những ý nghĩ vẩn vơ đó và tự dưng cảm thấy mình thật… lãng nhách! Người ta thương nhau thì… ‘tay trong tay’ là bình thường. Mà có hay không cũng đâu có mắc chi tới anh kia chứ. Hay bởi vì anh đang ‘ghanh’ với sự âu yếu của họ chăng!? Mà dường như không phải, có cái gì đó khác khác kìa…cái cảm giác đó cứ ngứa ngáy, khó chịu lắm…

* * *
Mấy ngày nay Khánh đi học về là ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ mặc dù nơi đó chẳng có gì để anh ngắm nghía ngoài một bãi đất trống. Anh trầm tư không hé miệng trò chuyện bất kỳ ai trong nhà kể cả thằng em út của anh là đứa bé mà anh cưng nhất trên đời.
– Anh hai làm gì đó?

Tiếng thằng út léo nhéo bên tai làm Khánh bừng tỉnh, Anh vội bế thằng bé mới 8 tuổi lên khẽ đáp:
– Ơ… đâu có… mẹ đâu?

Thằng bé nhìn anh cười khoe cái má lún đồng tiền thật dễ thương:

– Mẹ kêu anh ăn cơm kìa.

Khánh vui vẻ đáp:

– ừ, anh em mình ăn hết phần của mẹ luôn ha.

Thằng bé bật cười khanh khách, nó leo xuống khỏi người anh chạy ù xuống bếp. Khánh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nó mà mỉm cười.

VN88

Viết một bình luận