Cả đám kêu trời. Thanh dơ tay đánh vào Đức túi bụi:
– Đồ lẳng lơ,…
Đức cười hềnh hệch ghì chặt lấy Thanh không đáp. Khánh nói tiếp:
– Theo tao nghe kể thì thằng ‘Tây’ và thằng ‘Tàu’ đó quen nhau là vì tụi nó tắm chung với nhau.
Cả đám lại ồ lên ngạc nhiên. Khánh tiếp tục:
– Bởi người Hoa bấy giờ phong kiến lắm, kể cả nam với nam chưa hề ‘thấy’ lẫn nhau bao giờ cho nên việc hắn bị ‘hấp dẫn’ bởi thằng Tây đó thì có gì lạ?
Đức gật gù vẻ khoái chí, tủm tỉm cười miết. Khánh tóm lấy cái gối quăng thẳng vào mặt Đức rồi phì cười nói:
– Đồ dâm tặc… nói là nghĩ ngay đến ‘cái đó’ liền à̀…
Đức phì cười đáp:
– Thì dĩ nhiên rồi, Tây và Ta thì ‘chênh lệch’ lắm…
Thanh nổi quạo nghiến răng nói:
– Anh thấy hồi nào hả? Khai mau?
Đức không nhịn nổi cười, đành huơ tay thanh minh:
– Trời ơi, trên Internet thiếu gì hình…
Thy mỉm cười hỏi Hào:
– Rồi sao nữa?
Hào lấy lại bình tĩnh rồi kể tiếp:
– Sau đó vì cớ gì đó chuyện bị lộ ra ngoài, bọn thái giám trong cung làm rầm rộ đến tai của Từ Hy, bà ta vốn không ưa người Tây phương mà, nên viện cớ bắt tội anh chàng Tây nọ và viên quan võ. Biết chuyện đã lộ tẩy, hai người tối hôm đó khăn gói bỏ trốn, nhưng nửa đường bị bọn sát thủ của Từ Hy vây bắt.
Đức nhìn Hào say sưa, thấy Hào ngừng lại thì sốt ruột la làng lên:
– Đang hay sao ngừng vậy? Sao nữa?
Thy mỉm cười nói:
– Sao mà giống phim kiếm hiệp vậy?
Hào gật gù đáp:
– Thì truyền thuyết sao tao nói vậy thôi.
Rồi anh kể tiếp:
– Viên quan võ đó đành hy sinh cản đường cho người yêu của mình chạy thoát thân. Anh chàng người Tây không đành bỏ người yêu nên không chịu đi. Viên quan võ đó bèn cho tay vào túi rút đại ra một lá bài trong bộ bài mà thằng Tây đã tặng anh. Lá bài đó chính là ‘con Bồi cơ’ giống như vầy đây.
Thy bất giác ngắm nghía những nét khắc mô phỏng hoàn toàn giống với một lá bài Tây bình thường. Rồi anh cất tiếng hỏi:
– Vậy cái hột quẹt này có liên quan gì lá bài đó?
Khánh mỉm cười đáp:
– Đừng nóng, chuyện còn dài lắm.
Hào tiếp tục kể:
– Con bài đó ướt đẫm máu trong tay viên quan võ. Anh đưa người yêu mình giữ lấy rồi nói anh ta nhất định tìm gặp để lấy lại quân bài đó dù sống hay chết. Rồi anh ta lại lăn xả vào chiến đấu, cuối cùng bị chém chết. Thằng Tây bị áp giải về triều, nhưng anh ta xin được chôn người yêu của mình tại đó trước. Bọn sát thủ cũng không biết tiếng Tây nên không thể tranh cãi với anh ta nên cho anh ta chôn người yêu mình. Đâu ngờ khi chôn xong người yêu, anh ta đập đầu vào tảng đá lấp mộ mà tự tử, trên tay vẫn nắm chặt quân bài đẫm máu.
Thy chưng hửng nhìn Hào như không tin vào tai mình. Còn Đức thì quấn chặt lấy vòng tay của Thanh như mong được sự che chở. Không khí tự động ngột ngạt hẳn lên. Hào vẫn điềm nhiên kể tiếp:
– Tụi sát thủ cốt ý là hạ sát viên quan trẻ nọ, còn thằng Tây là đi sứ không thể chết được. Bọn nó không biết làm sao, bèn lục lọi lấy hết đồ đạc trong người thằng Tây nọ, kể cả lá bài máu đó rồi quăng xác thằng Tây xuống vực gần đó. Xong chuyện bọn nó biến mất, không dám về cung phúc mệnh Từ Hy bởi vì biết rằng sẽ bị bà ta xử tử.