Vẫn không có dấu hiệu trả lời anh, Dũng đã lo lắng thật sự. Anh thở trở nên nặng nhọc hơn:
– um… nếu Khánh không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Dũng gọi điện cho Khánh chỉ để hỏi có muốn… làm bạn với Dũng nữa không thôi.
Khánh thở dài lần nữa, nhưng lần này anh cảm thấy vui lên được đôi chút. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
– Bộ không sợ nữa sao?
Dũng giật mình vì câu hỏi cắc cớ của Khánh, anh không kịp suy nghĩ và không nghĩ rằng Khánh sẽ hỏi anh câu này.
– um… không!
Khánh gằn lại:
– Chắc không? Khánh biết ăn thịt người đó…
Dũng phá lên cười:
– ở đâu bán vậy, Dũng mua về ‘ăn’ coi như huề ha…
Khánh phì cười, anh cười thật vui vẻ, hạnh phúc đã trở lại với anh. Làm bạn cũng được, miễn là anh không mất Dũng.
* * *
Khánh vừa ngáp dài vừa chạy ra mở cửa, cái cánh tay bó bột nặng trịch làm anh rất vất vả khi mở cái chốt cửa. Trước mặt anh, ngoài cả sự tưởng tượng của anh, đó là Ly. Khánh chưng hửng nhìn Ly mà quên bén đi việc phải mời cô vào nhà. Ly nhìn Khánh trân trân:
– Vào nhà được không?
Khánh giật mình bèn nép qua một bên chừa lối cho Ly bước vào:
– ơ, xin lỗi nha, dĩ nhiên rồi…
Khánh cười khúc khích nói tiếp:
– Bữa nay Rồng ghé nhà Tôm ha… uống gì không?
Ly lắc đầu buồn hiu:
– Không.
Thấy vậy anh bèn thôi không đùa nữa. Anh chỉ cho Ly ngồi xuống cái ghế dài dựa sát tường, còn phần mình thì anh ngồi bệt hẳn xuống thảm, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Ly dò hỏi. Ly không nói gì, cô chỉ hất tay bỏ cái túi xách qua một bên rồi bưng mặt khóc nức nở.
Khánh bối rối vô cùng. Lần đầu tiên anh thấy Ly khóc, mà hơn hết là lần đầu tiên có người con gái khóc trước mặt anh. Khánh không biết nên làm gì, tay chân anh như bị kiến bò, cứ chực định vỗ về Ly nhưng lại thôi, anh thấy tốt nhất là nên để cô được yên.
Một hồi lâu sau, Ly mới thôi không khóc nữa, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc lại cho ngay ngắn. Thấy vậy, Khánh vội vàng chụp lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa sang Ly. Ly nhoẻn nụ cười gượng gạo cám ơn anh. Khánh vẫn ngồi đó nhìn Ly chăm chú, đến độ Ly phải đỏ mặt:
– Lần đầu thấy con gái khóc sao? Nhìn dữ vậy…
Khánh đờ mặt ra, anh gật đầu lia lịa trong khi mắt vẫn dán chặt vào Ly cứ như là nhìn một sinh vật từ ngoài hành tinh rớt xuống nhà anh. Ly ngó thấy bộ dạng khổ sở của anh mà nhịn không nổi cười:
– Gì vậy? Người ta đang buồn mà… không biết dỗ con gái gì hết chỉ biết ngồi đó nhìn thôi à.
Khánh nghe vậy lúng túng đỏ mặt. Ly bèn nói:
– Nói đùa thôi mà…
Nghe thế Khánh mới dám ngó lại Ly. Bây giờ Ly mới nhoẻn một nụ cười tỉnh rụi:
– Đang làm gì ở nhà thế? Bấm chuông mỏi cả tay mới mở cửa.
Khánh ngạc nhiên trước tình thế thay đổi đến chóng mặt, mới một phút trước đây Ly hãy còn đang khóc nức nở mà bây giờ cô ta đã quay sang trêu anh được rồi.
– Tại học cả đống bài, … ngủ quên nên không nghe thấy.