Thanh cười ha hả ôm chầm lấy Đức, nâng bổng anh lên:
– Anh không thoát được đâu.
Khánh chạy trốn sau lưng Thy và đẩy hắn về phía Dũng. Dũng vừa vội né qua một bên tránh thân người to đùng của Thy thì anh va phải Mai đang đứng giang tay trước mặt. Mai cong môi lên nói:
– Muốn qua đây hả? Hối lộ đi…
Đoạn cô xòe tay một cách ngây thơ như một em bé đòi tiền quà vậy. Dũng phì cười hỏi:
– Muốn gì nào?
Mai cắc cớ nói:
– Ơ. Một cái hôn…
Dũng tròn mắt nhìn Mai khiến cô ta bụm miệng cười khanh khách:
– Nói đùa thôi.
Rồi cô lôi Khánh đang núp sau lưng mình ra xô về phía Dũng nói:
– Nè, trả đó… không thèm.
Dũng hứng gọn lấy Khánh rồi nhấc anh lên quay vòng vòng đến chóng mặt dù cho Khánh cố vùng vẫy thoát ra khỏi anh. Thy ghé tai nói với Mai:
– Hâm mộ tụi nó không?
Mai mỉm cười:
– Có chứ
Thy tiếp luôn:
– Em thích vậy không?
Mai cười giòn tan:
– Thích, nhưng phải bắt được em đã…
Rồi cô vù chạy mất trong khi Thy đuổi theo sau.
Reennnggg… Rrreeennnnggg…
Dũng chưng hửng bỏ Khánh xuống:
– Ủa, ai vậy ta?
Khánh lườm mắt:
– Chắc là bạn em.
Dũng phì cười:
– Bạn em cả gan đến đây à? Chưa biết chết là gì…
Khánh mỉm cười nói:
– Thôi để em ra mở cửa, okay?
Dũng vui vẻ gật đầu.