Ly lắc đầu:
– Em không cho ai biết chuyện này hết. Bên đó bạn bè em nó giúp đỡ em nhiều lắm, nhưng là người Mỹ cả thôi nên không quen biết gia đình em, anh khỏi lo.
Nhìn Ly mỉm cười chua chát, Dũng khẽ lắc đầu:
– Em đừng nói vậy, ý anh không phải như vậy đâu…
Ly chỉ khẽ khịt mũi, không biết cô khinh khi anh hay là cô nghẹt mũi thật. Dũng gật gù:
– Vậy giờ em tính sao?
Ly lắc đầu:
– Còn tính gì nữa, chiều nay em ra máy bay về Mỹ luôn, sáng em gọi đặt chỗ rồi, có người bỏ vé. Từ nay về sau em không làm phiền anh nữa.
Dũng vội vàng nói:
– Em đừng cay đắng vậy. Chuyện này lỗi là ở anh, để anh chịu trách nhiệm được không? Anh biết em đã hy sinh nhiều vì anh, anh cảm kích em nhiều lắm, anh không để em khổ nữa đâu.
Thy vội chen ngang vào:
– Vậy mày định…
Dũng thở dài đáp gọn lỏn:
– Nuôi đứa bé!
Ly thảng thốt:
– Anh nói sao?
Thy há hốc mồm kinh ngạc:
– Mày giỡn à? Còn thằng Khánh thì sao, giải thích sao đây? Còn gia đình mày nữa?
Dũng vẫn điềm nhiên:
– Thì đành nói là…
Rồi anh nín bặt, anh không tìm được lý do gì để nói dối Khánh. Ly lạnh lùng nói:
– Anh có chịu em cũng chẳng chịu. Để nó sống không cha còn hơn có người cha như vậy.
Dũng ngơ ngác nhìn Ly hỏi:
– Như vậy là sao?
Ly rơm rớm nước mắt:
– Là đàn ông mà không giống đàn ông,… cho nó ở với anh để sau này nó… ‘giống’ anh à? Không có chuyện đó đâu…!
Rồi cô đứng dậy bỏ đi một mạch. Dũng cắn răng chịu đựng câu nói cay đắng của Ly. Anh biết anh đau lòng một, Ly còn đau lòng gấp mười lần anh. Lần này cô ra đi là sẽ mãi mãi, không bao giờ anh được gặp con, gặp cô nữa.
Thấy Dũng bất động ngồi nhìn theo bóng dáng Ly biến mất hẳn, Thy chỉ còn biết đưa tay ôm đầu. Bản thân anh cũng không biết nên khuyên Dũng đuổi theo hay ở lại nữa.
* * *
Dũng bước vào phòng lơ đãng nhìn mọi người, theo sau là Thy đưa mắt nhìn mọi người khẽ lắc đầu ngụ ý để mọi người đừng hỏi han gì Dũng cả. Dũng âu yếm nhìn Khánh rồi anh lại nhắm mắt gục xuống cạnh giường. Thanh vỗ về Dũng nhưng anh không biết kiếm câu nào an ủi. Thy liếc nhìn đồng hồ nhỏ nhẹ nói:
– Sắp tỉnh rồi đó, tao đi mua đồ ăn trưa cho tụi bay nghe?
Nhưng cả đám chẳng đứa nào buồn phản ứng. Tất cả vẫn đổ dồn về phía Khánh đang nằm bất động trên giường.
– Thôi vậy để tao mua cho Khánh, nó cần ăn.