Thằng bé thấy Khánh ngồi cười một mình thì vội liếm thoắng hỏi:
– Anh Hai cười một mình hả?
Khánh giật mình, anh không kìm chế được mình đành phì cười lần nữa. Thằng bé vỗ tay hò reo:
– Ý… anh Hai có bồ rồi, anh Hai biết yêu rồi phải không?
Khánh bật cười ha hả trước thái độ của nó, anh chộp lấy nó ôm ghì chặt vào lòng mình, đặt lên trán nó một nụ hôn êm ái.
Nghe tiếng thằng bé reo hò, mẹ anh bước vào phòng hỏi:
– Gì vậy út? Để anh con học bài chứ.
Thằng út bỏ ngoài tai lời mẹ nói, nó vùng chạy lại bên mẹ nhanh nhẩu nói:
– Mẹ ơi anh Hai có bồ…
Khánh ngượng đỏ mặt. Mẹ anh nhìn anh cười nói:
– Đừng nói bậy, anh Hai còn nhỏ mà.
Khánh ngước nhìn mẹ rồi phì cười:
– Mẹ đừng nghe nó, thằng tiểu qủy…
Mẹ anh vẫn điềm nhiên đáp:
– Em nó nói cũng đúng đó. Con có bạn gái là chuyện bình thường thôi mà, con trai lớn rồi có gì mà mắc cỡ chứ. Chừng nào dẫn cô ta về nhà mình ăn cơm đây con?
Khánh đỏ mặt, anh ấp úng:
– Ơ… không biết nữa.
Mẹ anh vui vẻ nói:
– Được rồi, khi nào con mời cô ta qua thì nhớ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ làm một bữa cơm thiệt ngon cho con dâu tương lai.
Khánh ngượng ngùng đáp:
– Mẹ này…
Thằng út vỗ tay nhảy tưng tưng tại chỗ:
– Mẹ nhớ làm món rau câu nha, mẹ làm món đó hết xẩy.
Mẹ anh khẽ xoa đầu thằng út rồi đáp:
– Dĩ nhiên rồi con, sẽ còn nhiều món hấp dẫn nữa… nhớ nhé Khánh.
Khánh thấy hai mẹ con kẻ tung người hứng làm anh thẹn đỏ mặt, không biết kiếm cái hố nào mà chui xuống. Bất chợt anh rùng mình sực tỉnh, nét mặt anh sa sầm lại, thầm nghĩ “mẹ ơi, làm sao con dẫn anh ấy về được đây!?”. Anh buồn bã nhìn hai mẹ con bước ra khỏi phòng.
– Ơ,… mẹ, con… um…
Mẹ quay đầu nhìn anh mỉm cười đáp:
– Gì nữa?
Khánh thu hết can đảm hỏi mẹ:
– Ơ,… nếu con… ờ bạn gái,… à không… nghĩa là bạn con đó,… um… không phải là… là… người bình thường…
Mẹ anh ngơ ngác, bà tiến đến gần anh ngồi xuống cạnh giường nhìn anh hỏi nhỏ nhẹ:
– Con sao vậy? Nói gì lung tung chẳng hiểu gì cả.