Rồi ông đưa tay vuốt mặt, trầm ngâm nhìn Dũng như chờ đợi. Dũng nín lặng, cúi mặt xuống thổn thức. Tất cả đến đây là kết thúc, cả thế giới tươi đẹp của anh và Khánh đã sụp đổ dưới chân anh, chẳng còn gì ngoài những mảnh vụn… Anh nhìn gương mặt sắt đá của ông mà tự hiểu rằng mình chẳng còn một cơ may nào nữa, một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không… Chợt thằng bé bất ngờ reo lên phá tan bầu không khí nghẹt thở ấy:
– A, ráp xong rồi… anh Dũng… ơ,… anh Dũng…
Dũng giật mình, anh vội lau nước mắt nhìn nó cố rặn ra một nụ cười méo mó:
– Ờ,… sao em?
Thằng bé ngó Dũng một hồi rồi sợ sệt khẽ hỏi:
– Anh… khóc hả?
Dũng vội quay mặt đi đưa tay quệt những dòng nước mắt còn đọng lại, rồi mới quay ra trả lời nó:
– Ơ… đâu có…
Thằng bé thấy mắt Dũng hãy còn đỏ hoe, nó liền nói:
– Anh đừng có chối… em thấy anh khóc rõ ràng… em ráp xong máy bay rồi nè, anh thấy đẹp không?
Dũng nhìn vô hồn vào mẫu hình chiếc máy bay của thằng bé mà lơ đãng đáp gọn:
– Ờ…
Lúc đó bố Khánh mới bảo nó:
– Đẹp lắm, con đem vô trong khoe mẹ đi.
Thằng bé vậng dạ rồi nó nhổm dậy, cẩn thận bê nguyên cái mô hình vào trong bếp. Đợi nó khuất sau cửa bếp, bố của Khánh mới quay sang nói nhỏ nhẹ:
– Bác hy vọng cháu suy nghĩ kĩ về chuyện này… nếu cháu thương nó thì cháu… “hãy vì nó”…
Dũng buồn bã, anh khẽ đáp mà gần như muốn khóc trở lại:
– Dạ… cháu hiểu… cháu biết phải làm gì rồi.
Đoạn anh đứng lên nói:
– Thưa bác… cháu về…
Rồi anh cắm đầu đi ra cửa, leo lên xe và lao vút vào màn đêm.
Ông ngồi một mình trên chiếc ghế mà thở dài, ngó bộ dạng thảm hại của Dũng lầm lũi khi bước ra cửa mà đôi mắt ông dường như cũng ướt dẫm nước. Không lẽ thần kinh thép của một tay phi công siêu đẳng đã theo ông về hưu rồi sao? Trời ơi, tôi có làm đúng không?
* * *
– Anh hai coi nè, đẹp không?
Thằng bé vừa giơ cái mô hình máy bay mà nó vừa ráp xong khoe với Khánh. Vừa lau bàn vừa nhìn cái mà thằng bé cho là máy bay khiến Khánh bật cười khanh khách.
– Trời ơi, sao thấy ghê vậy nè. Anh Dũng không ráp cho em hả?
Thằng bé phụng phịu trả lời:
– Tại Dũng không chỉ em mà, anh Dũng lo khóc không thôi.
Khánh giật bắn mình như muốn đứng tim. Mẹ anh quay ngoắt sang nhìn thằng bé trân trối. Khánh lên tiếng hỏi thằng bé lại vì sợ mình nghe nhầm:
– Anh Dũng khóc hả?
Thằng bé gật đầu, nó nói:
– Chắc tại ảnh…