Thy mừng rơn:
– Vậy càng hay… vậy thì mày có thể quay lại… mày có thể tha thứ cho nó…
Dũng đã gạt ngang, giọng nói của anh như lạc hẳn đi:
– Tao có thể bỏ qua mọi lỗi lầm khủng khiếp gì đó nếu nó có! Tao yêu nó lắm, nhưng tao không thể ‘hại’ nó… trời ơi… mày hiểu không?
Thy ngơ ngác:
– Hả? Là làm sao?
Dũng im bặt. Một hồi sau anh đã lấy được bình tĩnh và từ tốn trả lời:
– Thôi không nói chuyện này nữa. Dù sao hành lý cũng đã xong, tối nay tao bay rồi. Đừng nói cho nó biết, nhớ không?
Thy trợn tròn mắt, nói như thét vào điện thoại:
– Cái gì? Mày làm thiệt à?
Dũng vẫn bình thản trả lời:
– Đến giờ tao đi rồi, mày ráng giữ gìn sức khỏe nha, hỏi thăm hai thằng kia dùm tao nữa. Còn nó thì điều quan trọng là mày hãy giúp nó quên tao đi…
Thy vội ngắt lời:
– Hê… chuyện của mày thì mày tự lo đi chứ, ít ra mày cũng tự nói cho nó biết chứ…
Dũng vẫn lạnh lùng, có ai biết được anh đang nuốt từng giọt nước mắt vào lòng mình.
– Tao… tao… không có… can đảm…
Thy bực bội gắt:
– Vậy sao? Đồ hèn!
Dũng im bặt, nhưng Thy cũng chẳng thốt được lời nào. Cuối cùng Dũng cũng lên tiếng:
– Sao mày không chửi tao nữa đi… tao còn tệ hơn cả một thằng hèn nữa.
Thy chẳng thèm quan tâm đến câu nói của Dũng, anh quát:
– Mày đang ở đâu?
Dũng thở dài ra rồi đáp gọn:
– Sân bay!
Thy nghe càng cảm thấy điên hơn trước:
– Mẹ kiếp mày! Đi đi, đừng về đây nữa!
Dũng cười nhạt nhẽo:
– Có lẽ vậy! Tụi bay bảo trọng nghe. Tao phải đi rồi! Tao sẽ gọi điện cho mày… mày là ngườì tao tin tưởng nhất… cám ơn mày nhiều lắm!
Dũng đã gác máy. Thy ngẩn người ra rồi anh cũng gác máy xuống. Nghĩ ngợi một chút, anh lại gấp gáp bấm lấy số máy của Khánh.
– A lô?
Giọng con nít, có lẽ là em thằng Khánh. Thy vội vã hỏi:
– Anh Khánh có nhà không bé?
Tiếng thằng bé đáp:
– Anh Hai chưa về anh ơi.