Dũng mỉm cười đáp:
– Cũng một năm rưỡi tuổi rồi…
Thy nhảy nhổm lên trên ghế:
– Ô… vậy thì mày đi cũng đã hơn một năm? Lẹ thật…
Dũng vơi giọng buồn buồn đáp:
– Phải… một năm rồi…
Nghe giọng Dũng buồn buồn, Thy vội chuyển đề tài khác:
– Thằng này tệ thật, vậy đó, giờ này tao mới biết là mày đã sống chung với vợ con mày. Sao mày không đợi tao xuống lỗ rồi hẳng nói cho tao biết?
Dũng phá lên cười:
– Thằng qủy, vẫn cái tính đó. Chừng nào mày lấy vợ đây?
Thy lắc đầu nguầy nguậy:
– Ồ không,… tao hãy còn nhỏ lắm…
Dũng bật cười nói:
– Nè con, lêu lêu chú Thy chưa có vợ nè, lêu lêu…
Tiếng thằng bé hùa theo cha nó:
– …êu …êu… hú…
Thy cười gằn từng tiếng đáp:
– Được lắm, cha con mày chờ đó…
Dũng lại phá lên cười nói:
– Thôi bái bai chú đi con.
Tiếng thằng bé đáp gọn lỏn:
– Bye …hú.
Thy mỉm cười đáp:
– Ờ bai con nha, nhớ ngoan nghe…
Dũng nói với con:
– Dạ chú đi con…
Tiếng thằng bé đáp:
– Yes…
Thy phá lên cười nói:
– Mày làm nó lẫn lộn hai ngôn ngữ rồi đó, đừng để nó quên tiếng Việt nghen mày.
Dũng bật cười đáp:
– Tao không hiểu nó cố ý hay nó không chịu nói, lúc nào nó hứng thì nó nói ‘yes’ khi tao kêu nó nói ‘dạ’ với mẹ nó, bây giờ thì nó lại dở chứng với mày. Thôi cha con tao phải đi đón Ly đây, mày bảo trọng nha… bữa khác tao gọi cho mày tiếp. Bai nghen.
Thy tủm tỉm cười đặt máy xuống. Mai ngước nhìn anh với vẻ ngạc nhiên tột độ:
– Ai vậy anh?