Thằng bé ra chiều khó hiểu, nó càng cau đôi mày lá liễu của nó lại nhăn nhó:
– Nhưng…
Thy biết nó đang nghĩ gì bèn đáp thay:
– Đó chỉ là… chuyện ‘bình thường’ thôi…
Thằng Châu vẫn đứng chết lặng nhìn Hào không chớp mắt. Nó nói:
– Nhưng mà…
Thy gạt phắt đi:
– Bình thường mà… em không tin sao?
Càng nói Thy càng tiến gần đến Châu, đến câu cuối cùng thì anh đã kề môi nuốt lấy đôi môi mỏng đỏ hỏn của thằng bé. Bị bất ngờ, Châu khựng lại một tí rồi nó giằng ra, đẩy Thy loạng choạng té phịch xuống sàn, rồi hét lên:
– Anh làm gì vậy? Anh ‘bê đê’ hả?
Thy cười khúc khích nhìn thằng Châu gật đầu một cách ngây ngô:
– Phải rồi…!
Hào còn hơi bị sốc trước hành động của Thy, anh chưa kịp lên tiếng gì thì thằng Châu đã tức tối (hay mắc cỡ anh cũng không rõ) vọt ra khỏi phòng. Hào phá lên cười, Thy nằm đó ngắm nghía thằng bạn đang nheo mắt nhìn anh:
– Tao biết mày tính nói gì.
Hào vểu môi đáp:
– Vậy sao? Tao đâu có định nói gì?
Thy khẽ nhếch mép vừa đáp vừa tiến lại phía Hào:
– Không có thiệt sao?
Hào vẫn giả lả:
– Không có thiệt…
Thy cúi xuống ôm Hào nằm lăn ra giường hôn thật say sưa. Lần này cả hai quấn lấy nhau một hồi thật lâu. Hào cuối cùng cũng tách ra khỏi Thy được, hắn thở hổn hển hỏi:
– Ê,… tao nhớ… mày đâu có thích đàn ông?
Thy tỉnh queo đáp:
– Vậy sao? Bây giờ tao thích.
Hào bật cười khanh khách, anh chọc lét Thy khiến Thy bật cười ha hả.
– Mày quậy ai thì quậy, nó là em tao nghe chưa.
Thy vừa cười sặc sụa vừa phân trần:
– Tao không cố ý, tại… ừm cái miệng nó khiêu gợi quá… tao chỉ muốn hôn nó thôi, không làm gì nó đâu mày lo.
Hào lừ mắt nhìn Thy:
– Mày liệu hồn đó… đụng đến nó là mày chết với tao.
Thy cười hền hệch:
– À há, mày thương nó à? Hay mày ghen?