Khánh được thể nói luôn miệng:
– Trời, bồ cũ của thằng cha Toàn, là bạn của bồ cha quỷ… gì gì đó, cha gì mà hôm bữa tao với mày gặp trong quán cà phê có nhảy nhót đó…
Hào bèn đáp:
– À, thằng cha Phúc.
Khánh hùa theo:
– Ừ đúng rồi, cha đó đó. Tao quen tình cờ thôi. Hôm bữa tao rủ cha Phúc đi chơi thì đụng phải cha Toàn và thằng bồ của ổng đang ở trong quán luôn. Rồi hai cha đó rủ tao và ông Phúc đi nhảy. Vô trỏng thì tao gặp được cha Huy này, tự nhiên ổng nói ổng yêu tao, rồi mấy bữa nay bám theo tao riết không nhả mày…
Hào thở phào:
– Ra vậy, nó tên Huy hả? Tao nhớ không lầm thì nó tên Nhân mà.
Khánh ngạc nhiên hỏi:
– Nhân sao?
Rồi anh cười xòa:
– Thôi kệ, tên quỷ gì không quan trọng. Tóm lại là hôm nay cám ơn mày lắm. Đi ăn đi, tao đãi.
Hào mỉm cười đáp:
– Coi bộ mấy anh của mày gieo trứng cho ác rồi.
Khánh chỉ phẩy tay:
– Ôi trời, tưởng có mấy đồng bạc cắc thì lôi được tao sao, đừng có hòng.
Hào phì cười, nhưng trong lòng anh có cái gì đó như đang vỡ tung ra từng mảnh. Con người ngày trước và con người bây giờ sao mà khác quá. Chỉ có vài bữa không gặp Khánh mà hầu như anh đã thay đổi đến không ngờ. Khánh vui vẻ chìa tay ra trước mặt Hào chiếc máy di động rồi phá lên cười:
– Thấy gì không? 8210 đàng hoàng đó nghe. Mới cáu cạnh, vài tháng nữa mới nhập hàng qua Việt Nam đó.
Hào chưng hửng đáp:
– Ờ đồ quỷ này nhỏ quá vậy. Nó mua cho mày hả?
Khánh cười tươi đáp:
– Cũng không hẳn. Tội nghiệp lắm, tao thấy nó xài mấy bữa trước, tao hỏi mượn ngía thử, thấy đẹp quá tao cũng thích lắm. Không biết sao tự nhiên hôm sau hẹn tao đi chơi rồi nó đưa tao xài luôn.
Hào giật mình vội hỏi:
– Hẹn mày đi đâu?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Thì cũng đi ăn, đi uống như vầy thôi…
Hào cười khinh khỉnh:
– Làm gì có chuyện dễ vậy cưng? Thằng đó không bỏ ra đồng nào mà không thu được cái gì.
Khánh vẫn tỉnh queo đáp:
– Ai nói mày nó lỗ, nó muốn lấy cái này để ràng chân tao thôi. Xì… quên đi.
Hào phì cười:
– Không, ý tao muốn nói là…